Duck hunt
“Anh có yêu em không?”.
Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh
cười, hỏi một cách tinh
nghịch. Anh đang lái xe,
nghe vậy phì cười: “Cái gì
cơ? A đầu ngốc! Định trêu
anh trai phải không?”.
Rồi anh lại tiếp tục lái xe
như thể không có chuyện gì
xảy ra. Cô lườm anh nguýt
dài một tiếng: “Anh nhớ
đấy nhé! Sau này em lấy
Lưu Đức Hoa rồi anh đừng
có mà khóc đấy!”. Anh bật
cười ha hả: “Thôi cô nhóc,
đừng có đùa nữa, để anh
tập trung lái xe nào!”. Cô và anh không phải là anh
em ruột, trước đây chỉ là
qua bạn bè giới thiệu và đã
chơi thân với nhau từ rất
nhiều năm rồi. Chỉ có điều
anh luôn coi cô như một
đứa em gái bé nhỏ của
mình, còn cô thì đã thực sự
bị tiếng sét ái tình khi lần
đầu tiên nhìn thấy anh.
Nhưng cô luôn giấu kín tình
yêu của mình, không dám
nói ra, cô vẫn hạnh phúc
trong sự quan tâm, thương
yêu của anh dành cho cô
như một người em gái. Cho
đến lúc anh tìm được người
trong mộng của mình. Đó là
một người con gái rất đẹp
và kiêu hãnh. Anh say mê
điên đảo vì cô ấy, và dần
quên lãng cô...
Một hôm, cô bất chợt nhận
được điện thoại của anh: “A
đầu! Tối nay anh mời em đi
ăn cơm! Anh trai muốn tặng
cho em một bất ngờ lớn!”.
Anh định bụng sẽ giới thiệu
người yêu của mình cho cô.
“Bất ngờ gì vậy anh? Mà
tại sao lâu lắm rồi anh
chẳng gọi điện cho em,
cũng chẳng buồn nhắn tin
cho em nữa. Lần trước còn
hứa đưa em đi ra biển,
không biết anh còn nhớ
không nữa!”. Cô nói một hồi
oán trách anh. Nhưng thực
ra trong lòng cô lại đang
rất vui, bởi vì anh đã
không quên hôm nay là sinh
nhật của cô. “Em đến rồi sẽ
biết ngay thôi! Nhớ là phải
trang điểm cho thật xinh
đấy nhé! Anh muốn dành
cho em một bất ngờ mà.
Không đến thì đừng có
trách anh đấy!”. “Được rồi
em sẽ đến. Vẫn ở chỗ cũ
chứ?”. “Không, ở nhà hàng
X.. Anh đã đặt chỗ rồi, hôm
nay sẽ mời em ăn món ăn
của Pháp!”.
Cô khẽ reo lên sung sướng.
Từ lúc này, trong đầu cô
chỉ nghĩ đến cuộc hẹn
buổi tối nay với anh. Tối
nay cô nhất định phải thổ
lộ với anh tình cảm thực sự
trong lòng mình, sẽ nói cho
anh biết thực ra cô đã yêu
anh từ rất lâu rồi... Trái tim
cô đập rộn ràng... Tối nay,
cô nhất định phải trang
điểm thật đẹp, cô cũng
muốn dành cho anh một sự
bất ngờ. Rốt cuộc thì cũng
gần nửa năm anh đã không
gặp cô rồi...
Đến nơi, vừa nhìn thấy
anh, cô reo lên: “Anh trai!”.
Hai má cô thoáng ửng đỏ.
Có lẽ đã rất lâu rồi không
gặp anh nên trong lòng cô
có một sự hồi hộp khó tả.
Anh nhìn cô thoáng sững
lại: “Ái chà, A đầu tối nay
quả thật rất xinh đẹp. Nào,
nhanh lại đây nào, ngồi bên
cạnh anh trai!”.
Cô ngoan ngoãn ngồi
xuống, e thẹn nói với anh:
“Hôm nay... Hôm nay em
cũng có chuyện rất quan
trọng muốn nói với anh. Em
đã định nói với anh từ rất
lâu rồi. Đó là em... em...”.
Cô không dám ngẩng đầu
lên nhìn anh, tim cô bỗng
đập nhanh dữ dội, cô chưa
biết nên bắt đầu thổ lộ với
anh như thế nào. Anh bật
cười: “Được rồi! Cứ từ từ
nào, em ngồi nghỉ một lát
đi, rồi chút nữa hẵng nói!”.
Anh dịu dàng xoa đầu cô:
“Hôm nay, anh trai sẽ giới
thiệu một người cho em
gái”. Nói rồi, anh chỉ vào
cô gái đang bước ra từ
phòng vệ sinh. Giọng cô
nghẹn lại: “Anh trai, hôm
nay anh cũng hẹn người
khác nữa à?”. Rồi cô từ từ
ngẩng đầu lên nhìn về
phía tay anh chỉ. Đó là một
cô gái vô cùng xinh đẹp và
quyến rũ. Sự xuất hiện của
cô gái đó dường như làm
sáng bừng cả một góc
phòng. Trong phút chốc,
trong đầu cô bao trùm một
đám mây đen u tối...
Anh vui vẻ giới thiệu: “Giới
thiệu với em, đây là Giai
Giai, bạn gái của anh. Còn
đây là Mạc Mạc, đứa em gái
anh yêu quý nhất mà anh
vẫn hay kể với em đó! Hai
người làm quen với nhau
nhé!”.
Cô gái tên Giai Giai đó mỉm
cười nhìn cô một cách lịch
sự: “Mạc Mạc, chị rất vui
làm quen với em!”. Hai tai
Mạc Mạc ù đi, đầu óc cô
thấy choáng váng. “Anh
trai! Em cảm thấy dạ dày
của em lại bị đau rồi. Có lẽ
em phải về nhà trước
thôi!”. Anh lo lắng nhìn cô:
“Sao vậy? Em lại bị đau dạ
dày à? Có đau lắm không?
Để anh đưa em tới bệnh
viện nhé!”. Cô vội vàng lắc
đầu từ chối: “Không sao
đâu anh trai. Em tự gọi xe
về nhà được mà. Em chúc
hai anh chị có một buổi tối
vui vẻ! Tạm biệt!”.
Nói rồi cô đứng dậy vội đi
ra ngoài cửa. Tiếng nhạc
buồn ngoài đường dội vào
trái tim đang rỉ máu của cô. Cô vừa đi vừa khe khẽ hát,
tự chúc mừng cho ngày sinh
của mình, nước mắt chảy
trên môi cô mặn chát...
Mười năm sau. Cô quay trở
lại thành phố nơi cô chôn
giấu mối tình đầu của mình.
Giờ đây, cô đã kết hôn với
một người đàn ông khác rất
yêu cô, một người không
bao giờ làm trái tim cô đau
đớn, không bao giờ quên
ngày sinh của cô...
Lần này trở về cũng là một
phần vì công việc, nếu
không, có lẽ cô đã không
bao giờ muốn trở lại nơi
này nữa. Bước vào công
ty, trái tim cô bất chợt đập
nhanh. Tại sao vậy nhỉ? Cô
nhân viên dẫn cô vào văn
phòng giám đốc. Cô cúi đầu
chào người đàn ông đang
ngồi quay lưng về phía
mình: “Chào giám đốc, tôi là
Mạc Mạc, nhân viên công ty
Y.”. “Chào cô! Ồ, Mạc Mạc?
Tôi là... anh trai đây!”.
Mạc Mạc không thể tin cô lại
có thể gặp anh sau mười
năm xa cách. Trông anh có
vẻ phong độ, chững chạc
hơn trước đây rất nhiều. Mạc Mạc kinh ngạc đến độ
không nói lên lời. Trái tim
cô lại chợt thấy nhói đau...
Anh sốt sắng hỏi: “Mạc Mạc!
Bao năm qua em đi đâu, tại
sao không nói với anh một
lời từ biệt. Từ sau buổi ăn
cơm hôm đó, anh chẳng bao
giờ nhìn thấy em nữa, điện
thoại cũng không liên lạc
được, trường học thì bảo
em đã nghỉ học rồi. Có
chuyện gì xảy ra vậy?”.
Cô nhìn anh gượng cười:
“Chỉ là em muốn thay đổi
không khí một chút thôi. Vội
quá nên không kịp báo cho
anh...”. “Vậy bao năm qua
em đã làm gì? Em vẫn tốt
chứ?”.
Anh vẫn không thể hiểu
được sự ra đi âm thầm của
cô. Cô vẫn giữ vẻ trầm
tĩnh, bình thản đến lạ lùng.
“Em vẫn tốt! Thôi chúng ta
bàn vào công việc đi anh.
Về hạng mục này, công ty
em...”.
Cô tránh ánh mắt khó hiểu
của anh, và bắt tay vào
công việc. Cô cũng không ở
lại thành phố này thêm một
ngày nào nữa. Dù ngày mai
là ngày sinh nhật của cô.
Anh tiễn cô ra sân bay.
Trước khi lên máy bay, cô
đưa cho anh một bức thư.
Anh cũng kinh ngạc nói:
“Anh cũng có một bức thư
cho em!”. Nói rồi anh lấy từ
trong túi ra một phong bì
đưa cho cô. Ánh mắt anh
nhìn cô lưu luyến: “Em thật
sự không thể ở lại chơi một
vài ngày sao?”. Cô mỉm
cười lắc đầu: “Không được,
công ty em yêu cầu em phải
về gấp. Thôi em đi đây...”.
Nói rồi cô vội vã bước đi.
Lên xe, anh mở bức thư
của cô: “Anh trai! Hai tiếng
này sao có vẻ xa lạ quá
anh nhỉ. Vậy là cũng đã 10
năm không gặp anh rồi. Có lẽ anh vẫn còn rất thắc
mắc về sự ra đi của em
phải không? Ngày em đi, em
đã gửi cho anh một lá thư.
Trong đó em đã ghi địa chỉ
nơi em ở và số điện thoại
của em, còn có những lời
thổ lộ của em dành cho anh
nữa. Em vẫn chờ đợi anh
có thể đến bên em trong
những lần sinh nhật sau...
Nhưng... Em đã đợi anh, đợi
tròn tám năm, đợi cho đến
khi trái tim em cạn khô
nước mắt, đợi cho đến khi
em là vợ của người khác...
Giờ có lẽ nói những điều
này cũng chẳng còn ý
nghĩa gì nữa. Có lẽ như
bây giờ là tốt nhất với cả
anh và em. Chúc anh luôn
hạnh phúc. Mạc Mạc”.
Anh vẫn ngồi chết lặng
trên xe. Giờ đây anh bỗng
hiểu ra tất cả... Bức thư cô
viết cho anh, anh chưa bao
giờ nhận được. Từ ngày cô
ra đi, trong lòng anh cũng
có một sự hụt hẫng rất lớn.
Anh nhớ mọi thứ về cô,
nhớ những lúc cô nhõng
nhẽo anh, những lúc cô tức
giận... Giờ đây, sau mười
năm gặp lại, một lần nữa
anh lại mất cô. Trái tim anh
hụt hẫng vô bờ...
Trên máy bay, cô do dự mở
phong bì của anh, một dòng
chữ ngắn đập vào mắt cô:
“Đừng đi được không? Anh
muốn cả đời ở bên em,
cùng em đón mọi lần sinh
nhật...”. Máy bay vẫn lặng
lẽ lao vút lên bầu trời xanh
thẳm...